Viết Bài Văn Nghị Luận Về Một Vấn Đề Cần Giải Quyết: Con Người Trong Mối Quan Hệ Với Tự Nhiên, Ngữ Văn 9, Tập 1
Con người trong mối quan hệ với tự nhiên
Trong cuộc sống bận rộn và ồn ào của thời đại công nghiệp, có khi nào bạn dừng lại, lặng yên ngắm nhìn bầu trời xanh cao vợi, lắng nghe tiếng gió thì thầm qua kẽ lá, hay thở sâu một hơi trong lành giữa rừng cây yên ả? Có khi nào bạn tự hỏi: Con người – ta là ai trong thế giới rộng lớn này? Ta có thật sự là chủ nhân vĩ đại của thiên nhiên như ta vẫn lầm tưởng, hay chỉ là một mảnh nhỏ mong manh trong vòng tay rộng lớn của Mẹ Tự Nhiên? Đặt ra và suy ngẫm về mối quan hệ giữa con người và tự nhiên chính là để trả lời cho những câu hỏi đầy nhân văn đó – và để tìm lại nhịp thở hòa hợp, vốn dĩ đã từng là một phần của sự sống.
Tự nhiên là gì? Đó là rừng sâu, là biển rộng, là con suối róc rách dưới khe đá, là ngọn gió thổi qua đồng lúa vàng ruộm, là ánh mặt trời mỗi sớm mai thức dậy. Đó là nơi cưu mang và dưỡng nuôi sự sống, là cội nguồn của tất cả những gì tinh khôi nhất, chân thật nhất mà con người từng có. Thiên nhiên không chỉ cho ta thực phẩm, nước uống, không khí sạch, mà còn là nơi vỗ về tâm hồn – là cái nôi mà từ thuở hồng hoang, con người đã dựa vào để sinh tồn và lớn lên. Có thể nói, nếu không có tự nhiên, thì sự tồn tại của con người cũng chỉ là điều không tưởng.
Thế nhưng, trải qua hàng ngàn năm lịch sử, đặc biệt là vài thế kỷ gần đây, mối quan hệ vốn rất đỗi thân thiết ấy đang dần rạn nứt. Khi con người tự cho mình là "chúa tể của muôn loài", là "trung tâm của vũ trụ", thì cũng chính là lúc ta bắt đầu lạm dụng thiên nhiên một cách tàn nhẫn. Những cánh rừng ngút ngàn ngày nào giờ chỉ còn là vết sẹo trơ trọi trên mặt đất. Những dòng sông từng trong xanh giờ biến thành "kênh nước đen" hôi thối, chết lặng dưới lớp rác thải. Từng đàn cá, đàn chim, đàn hươu nai ngày nào tung tăng chạy nhảy, giờ chỉ còn là hình ảnh trong sách báo, trong ký ức. Con người đã và đang gián tiếp đầu độc chính mình qua việc phá hủy nơi ở của chính mình – đó là thiên nhiên.
Biến đổi khí hậu, nước biển dâng, thời tiết cực đoan, hạn hán, bão lũ, dịch bệnh… không còn là viễn cảnh xa xôi mà là thực tế khốc liệt đang từng ngày đe dọa sự sống. Đó là hồi chuông cảnh tỉnh mà tự nhiên cất lên khi sức chịu đựng đã đến giới hạn. Nhưng đau đớn thay, con người vẫn chưa tỉnh thức hoàn toàn. Vẫn còn những cánh rừng đang bị đốt cháy để làm giàu. Vẫn còn những dòng sông bị lấp đầy bởi rác nhựa. Và vẫn còn không ít người nghĩ rằng: bảo vệ môi trường là trách nhiệm của ai đó, chứ không phải của chính mình.
Vậy phải chăng con người đang đánh mất chính bản ngã của mình khi quay lưng với tự nhiên? Chúng ta đã quên mất rằng: khi bẻ gãy một nhành cây là đang làm tổn thương chính phổi của mình. Khi vứt rác bừa bãi xuống sông là đang đầu độc chính nguồn nước nuôi sống bản thân. Và khi tàn phá thiên nhiên, là ta đang đào hố chôn tương lai của con cháu mai sau.
Thật may, chưa phải là quá muộn. Chúng ta vẫn còn thời gian để hàn gắn, để sửa sai, để làm lại. Mối quan hệ giữa con người và tự nhiên – nếu biết nhìn nhận đúng đắn – vẫn có thể trở nên tốt đẹp. Trồng một cái cây, giữ gìn một dòng suối sạch, giảm thiểu rác thải nhựa, dùng năng lượng xanh, bảo vệ động vật quý hiếm – những hành động tưởng nhỏ bé ấy lại là những nhịp cầu đưa ta trở về với tự nhiên, đưa con người trở lại đúng vị trí hài hòa trong vòng tay của đất trời.
Là học sinh, chúng ta càng cần phải thức tỉnh sớm. Mỗi hành động nhỏ hôm nay, như bỏ rác đúng nơi quy định, mang theo bình nước cá nhân, không vẽ bậy lên cây, hay vận động bạn bè cùng tham gia "Ngày Chủ nhật xanh", chính là đang góp một phần cho hành tinh thêm sạch – cho lòng ta thêm yên.
Bởi lẽ, con người không thể sống mà thiếu đi thiên nhiên. Chúng ta không sống "trên" Trái Đất – mà sống "cùng" Trái Đất. Chúng ta không làm chủ thiên nhiên – mà là một phần trong đó. Khi con người biết sống thuận theo tự nhiên, biết lắng nghe hơi thở của đất, biết trân trọng những điều tưởng chừng bé nhỏ như giọt mưa, chiếc lá – thì khi ấy, sự sống mới thật sự trọn vẹn và bình yên.
Tự nhiên là nơi khởi đầu – và cũng là chốn trở về. Hãy yêu thương, gìn giữ và sống hài hòa với mẹ thiên nhiên – bởi đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là điều kiện để con người thật sự hạnh phúc.
Viết Bài Văn Nghị Luận Về Một Vấn Đề Cần Giải Quyết: Con Người Trong Mối Quan Hệ Với Tự Nhiên, Ngữ Văn 9, Tập 1
GV.Thiên Di
Nhận xét
Đăng nhận xét