MIỀN QUÊ
Nguyễn Khoa Điềm
Lại về mảnh trăng đầu tháng
Mông lung mặt đồng bóng chiều,
Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm
Lúa mềm như vai thân yêu
Mùa xuân, là mùa xuân đấy
Thả chim, cỏ nội hương đồng
Đàn trâu bụng tròn qua ngõ
Gõ sừng lên mảnh trăng cong
Có gì xôn xao đằm thắm
Bao nhiêu trông đợi chóng chầy
Đàn em tóc dài mười tám
Thương người ra lính hôm mai
Để rồi bao nhiêu gió thổi
Bên giếng làng, ngoài bến sông
Có tiếng hát như con gái
Cao cao như vầng trăng trong...
(Thơ Nguyễn Khoa Điềm, Tuyển Tập 40 Năm do Tác Giả Chọn
NXB Văn Học, Hà Nội, 2011.Tr.72)
Tổng kết bài thơ “Miền quê” – Nguyễn Khoa Điềm
Với 16 câu thơ ngắn gọn, mộc mạc nhưng giàu cảm xúc, Nguyễn Khoa Điềm đã vẽ nên một bức tranh quê hương dịu dàng và tràn đầy sức sống. Dưới ngòi bút tinh tế của ông, miền quê không chỉ hiện ra qua hình ảnh trăng đầu tháng, cánh đồng chiều, tiếng ếch, bầy trâu, mà còn sống động trong không khí mùa xuân, trong tiếng hát con gái quê, và cả trong tình yêu, sự trông đợi đằm thắm của những cô gái tuổi mười tám trước bước chân người lính.
Bài thơ không chỉ gợi tả vẻ đẹp thiên nhiên yên bình mà còn thấm đẫm tình người – là tình cảm của người con với quê hương, là tình yêu trong sáng của tuổi trẻ, là niềm tin và hy vọng trong những ngày đất nước còn nhiều gian khó. Mỗi hình ảnh, mỗi âm thanh đều trở thành chất liệu để nhà thơ gửi gắm những rung cảm chân thành với nơi chôn nhau cắt rốn – nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn, ký ức và lý tưởng sống của bao thế hệ.
"Miền quê" vì thế không chỉ là một miền đất cụ thể, mà là miền quê trong trái tim – nơi ai đi xa cũng khắc khoải nhớ về, nơi từng tiếng hát, tiếng ếch, mùi cỏ nội cũng đủ làm ta xao xuyến. Nguyễn Khoa Điềm đã viết về quê hương bằng tất cả sự yêu thương, trân trọng và hoài niệm – khiến bài thơ trở thành một khúc ca dịu dàng, trong trẻo về cội nguồn dân tộc và tâm hồn Việt Nam.
Bài Thơ: "Miền Quê" của Nguyễn Khoa Điềm, Sách Giáo Khoa Ngữ Văn 9, Tập 2
Nhận xét
Đăng nhận xét