Cái Tết Đong Đầy Tình Thương
Cuối năm, không khí Tết rộn ràng tràn ngập khắp nơi. Hoa đào, hoa mai rực rỡ trên các con phố, người người tất bật mua sắm, chuẩn bị. Nhưng trong căn hộ nhỏ của Minh và Hạnh, không khí lại căng thẳng đến nghẹt thở.
Hạnh thở dài, tay gấp quần áo cho con trai, lòng đầy ngổn ngang. “Anh này, em thật sự không muốn về quê ăn Tết năm nay. Đi đường xa vất vả, mà con còn nhỏ. Lại bao nhiêu việc phải lo, em không gánh nổi.”
Minh im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh hiểu tâm trạng của vợ. Từ ngày Hạnh sinh bé Bin, cô vốn đã luôn lo lắng chuyện đi xa. Nhưng lời nhắc nhở liên tục từ bố mẹ ở quê làm Minh khó xử. Là cháu đích tôn, bé Bin được ông bà mong ngóng từng ngày. Cả năm, ông bà chỉ chờ cái Tết để gia đình đoàn tụ, nhìn thấy cháu cưng.
“Ba mẹ lại gọi anh hôm nay,” Minh chậm rãi nói. “Ông bà mong lắm, nhất là muốn gặp Bin. Em suy nghĩ lại được không?”
Hạnh lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe. “Em thương ông bà, nhưng em không chịu nổi cảnh đông đúc trên xe, cả việc Bin có thể bị ốm. Anh không hiểu cảm giác lo lắng của em đâu.”
Minh gật đầu, không trách vợ. Anh biết cô chỉ muốn tốt cho con. Nhưng từ sâu trong lòng, anh cũng hiểu, một năm vất vả làm lụng, Tết là dịp duy nhất để ông bà nhìn thấy gia đình nhỏ của anh. Cả hai bên đều có lý do chính đáng. Nhưng làm sao để hài hòa được?
Minh quyết định không ép Hạnh ngay lúc đó. Anh ngồi lại suy nghĩ. Cả đêm, ánh mắt anh đăm chiêu bên máy tính, lướt qua các kế hoạch, tìm cách giải quyết.
Ngày hôm sau, Minh nói với Hạnh:
“Em à, Tết này mình sẽ không về quê.”
Hạnh nhìn chồng, mắt thoáng chút ngạc nhiên lẫn nhẹ nhõm. Nhưng Minh chưa dừng lại:
“Thay vào đó, anh đã liên hệ với dịch vụ giao đồ, sẽ gửi quà Tết ra quê cho ông bà. Ngoài ra, anh định lắp camera tại nhà bố mẹ, rồi Tết này, chúng mình tổ chức buổi sum họp online. Anh sẽ hướng dẫn ông bà sử dụng điện thoại để video call mỗi ngày. Và em biết không…”
Anh mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui. “Anh đã đặt vé xe cho bố mẹ vào thăm mình sau Tết. Chúng ta không về quê, nhưng vẫn có cách để đoàn tụ.”
Hạnh ngỡ ngàng. Cô chưa từng nghĩ đến phương án này. Cô im lặng hồi lâu, rồi bất giác gật đầu. “Được, anh sắp xếp đi.”
Những ngày cuối năm, Minh tất bật chuẩn bị. Anh đặt mua những món đặc sản quê nhà để gửi về, kèm theo lá thư tay cho bố mẹ. Trong thư, anh giải thích lý do không thể về quê, đồng thời hứa rằng cả nhà sẽ đoàn tụ vào dịp gần nhất.
Camera được lắp đặt ở nhà ông bà, kết nối thẳng với điện thoại của Minh. Ngày 30 Tết, cả nhà Minh quây quần bên màn hình lớn. Ông bà bên kia đầu dây không giấu nổi niềm vui khi nhìn thấy cháu đích tôn cười khanh khách, bi bô chúc Tết.
Những ngày sau đó, Minh và Hạnh thường xuyên gọi điện cho ông bà. Bé Bin hát múa qua màn hình, mang lại tiếng cười cho cả gia đình. Dù không trực tiếp gặp nhau, nhưng ông bà cảm nhận được tình yêu thương đong đầy từ con cháu.
Sau Tết, đúng như lời hứa, Minh đón bố mẹ vào chơi. Hạnh dành cả tuần nghỉ phép để chăm sóc ông bà, đưa đi thăm thú thành phố. Cô nhận ra rằng, tình cảm gia đình không chỉ thể hiện qua việc về quê hay không, mà còn ở sự quan tâm, chia sẻ từ trái tim.
Tết năm ấy, không có những chuyến đi xa mệt nhọc, nhưng vẫn tràn ngập tiếng cười và tình yêu. Pha xử lý khéo léo của Minh không chỉ hóa giải mâu thuẫn, mà còn dạy Hạnh một bài học quý giá: Tình thân luôn có cách để vun đắp, miễn là có lòng.
Câu chuyện của họ nhắc nhở chúng ta rằng, đôi khi sự linh hoạt và thấu hiểu sẽ giúp vượt qua những khác biệt trong cuộc sống. Và hơn hết, Tết chỉ thực sự ý nghĩa khi tất cả đều cảm thấy hạnh phúc.
"Tết Sum Vầy: Khi Yêu Thương Hóa Giải Mọi Khoảng Cách".
Pha xử lý cực ngọt của Anh Chồng khi Vợ không muốn về quê ăn Tết.
Nhận xét
Đăng nhận xét