Truyện cổ tích Nhật Bản: Núi vứt bỏ mẹ già (Mang Mẹ Đi Bỏ)
Ngày xửa ngày xưa, một lãnh chúa ở một xứ nọ ban hành một đạo luật có nội dung “Hãy đưa những người già cả vô dụng lên núi vì họ chẳng có ích gì nữa”. Có một thanh niên trong làng nọ có mẹ già đã lớn tuổi và không thể đi lại được nữa. Chàng thanh niên đã cố gắng chống lại đạo luật đó, nhưng mẹ của chàng đã khuyên chàng hãy chấp nhận để khỏi bị trừng phạt.
Chàng thanh niên vừa cõng mẹ lên núi vừa khóc lóc đau đớn, trong khi bà mẹ bẻ các cành cây dọc đường. Chàng trai hỏi vì sao mẹ làm vậy, thì bà trả lời là “Mẹ đánh dấu đường đi để con về nhà mà không bị lạc”.
Trước tình yêu thương mà bà dành cho người con đang định vứt bỏ bà như vậy đã khiến cho chàng trai quyết định không bỏ rơi bà nữa, anh đem bà về nhà và giấu dưới sàn nhà.
Ngày nọ, lãnh chúa ở xứ bên cạnh thách đố lãnh chúa xứ mà chàng thanh niên sống, và đe dọa sẽ tấn công nếu như không nhận được câu trả lời thỏa đáng. Vì tình trạng nghèo đói của nước này vẫn đang tiếp diễn, nên sẽ không có cách nào chống trả được nếu cuộc tấn công xảy ra. Vì vậy, lãnh chúa đã ban tìm kiếm người trong xứ có thể giải được câu đố. Chàng thanh niên kể về lời thách đố đó với bà mẹ đang sống dưới sàn nhà mình, và bà có ngay câu trả lời đơn giản. Chàng trai ngay lập tức đi báo với lãnh chúa, và đã ngăn được cuộc tấn công từ nước láng giềng.
Lãnh chúa vui mừng và ban thưởng bất kỳ điều gì anh chàng muốn. Chàng trai nói ngay là “Xin ngài hãy bãi bỏ luật vứt bỏ người già đi, vì sự khôn ngoan mà tôi có được này là nhờ vào người mẹ già mà bấy lâu nay tôi vẫn giấu dưới sàn nhà mình đấy!”. Lãnh chúa nghe vậy, liền thay đổi ý định và rút lại luật định đó.
Đây là truyện cổ của Nhật Bản, nói về một tục lệ đã có từ thời xa xưa. Qua đó phê phán đả kích mạnh mẽ tư tưởng bỏ rơi người già vì cho rằng họ đã không còn giá trị. Đồng thời cũng nhắc nhở chúng ta, mọi thứ chúng ta có được ngày hôm nay đều là do mẹ hi sinh mà tặng cho chúng ta, cần phải biết ơn và đền đáp.
Bài thơ Tình Mẹ
Dù con đếm được cát sông
Nhưng không đếm được tấm lòng mẹ yêu
Dù con đo được sớm chiều
Nhưng không đo được tình yêu mẹ hiền
Dù con đi hết trăm miền
Nhưng tình của mẹ vẫn liền núi non
Dù con cản được sóng cồn
Nhưng không ngăn được tình thương mẹ dành
Dù con đến được trời xanh
Nhưng không đến được tâm hành mẹ đi
Dù con bất hiếu một khi
Tình thương mẹ vẫn thầm thì bên con
Dù cho con đã lớn khôn
Nhưng tình mẹ vẫn vuông tròn trước sau.
Ôi tình mẹ tợ trăng sao
Như hoa hồng thắm một mầu thủy chung
Tình của mẹ lớn khôn cùng
Bao dung vạn loại dung thông đất trời.
Ôi tình mẹ đẹp tuyệt vời
Làm con hiếu thảo trọn đời khắc ghi!
(Thích Nhật Tử)
🌸 Ý nghĩa câu chuyện cổ tích: Núi vứt bỏ mẹ già
Câu chuyện cổ tích Nhật Bản “Mang mẹ đi bỏ” không chỉ là một truyền thuyết dân gian mà còn là một bài học đạo đức thấm đẫm tình người, chạm đến trái tim người đọc qua từng chi tiết nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Bằng cách kể lại một phong tục từng tồn tại trong xã hội xưa – vứt bỏ người già vì cho rằng họ không còn có ích – câu chuyện đã khéo léo lên án và phê phán tư tưởng phi nhân tính, đồng thời tôn vinh vai trò thiêng liêng của bậc sinh thành.
Hình ảnh người mẹ dù bị đưa đi bỏ rơi vẫn lặng lẽ bẻ cành cây đánh dấu lối về cho con là biểu tượng bất diệt của tình mẫu tử vô điều kiện. Mẹ không oán trách, không sợ hãi, mà chỉ lo lắng cho sự an toàn của đứa con mình – ngay cả khi bị chính con đưa đi bỏ. Đó là một sự hy sinh âm thầm và bao dung đến vô hạn, khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào.
Chính tình thương ấy đã làm thức tỉnh người con trai. Từ một người chấp nhận buông xuôi, anh đã dám chống lại luật lệ hà khắc để giữ lại mẹ mình, bất chấp nguy hiểm. Câu chuyện từ đó không chỉ nói về sự hiếu thảo, mà còn ca ngợi lòng dũng cảm của người trẻ khi dám bảo vệ lẽ phải, bảo vệ đạo lý làm người.
Thêm vào đó, khi bà mẹ già – người từng bị coi là "vô dụng" – lại chính là nguồn trí tuệ giúp cứu cả một quốc gia, câu chuyện càng thêm sâu sắc. Nó nhấn mạnh rằng người già không chỉ là những nhân chứng sống của lịch sử mà còn là kho tàng kinh nghiệm vô giá. Không có họ, một dân tộc sẽ dễ dàng đánh mất cội nguồn, trí tuệ và cả tương lai.
Và cuối cùng, hành động của vị lãnh chúa – khi ông bãi bỏ đạo luật tàn nhẫn sau khi hiểu ra giá trị của người già – mang đến một thông điệp tích cực: con người luôn có thể thay đổi nếu biết lắng nghe và cảm nhận bằng trái tim.
🌿 Thông điệp gửi gắm qua câu chuyện:
-
Tình mẹ là thiêng liêng, bất diệt, vượt qua cả những quy luật khắc nghiệt nhất của xã hội.
-
Hiếu thảo là nền tảng đạo đức cốt lõi của con người, là sợi dây gắn kết các thế hệ, duy trì bản sắc văn hóa.
-
Người già không phải là gánh nặng, mà là ngọn đèn soi đường cho lớp trẻ, là chỗ dựa tinh thần không thể thay thế.
-
Một xã hội tiến bộ là xã hội biết trân trọng và bảo vệ những giá trị đạo lý truyền thống, biết lắng nghe tiếng nói từ lòng người chứ không chỉ chạy theo luật lệ lạnh lùng.
Câu chuyện kết hợp cùng bài thơ “Tình Mẹ” của Thích Nhật Từ như một khúc hát ru êm đềm và sâu lắng, nhắc nhở chúng ta rằng: Dù đi đến chân trời góc bể, tình mẹ vẫn là ngọn lửa ấm áp dẫn đường cho con giữa giông tố cuộc đời. Hãy sống sao cho trọn đạo làm con, để không bao giờ phải ân hận trước những hy sinh lặng thầm mà cha mẹ đã dành cho chúng ta suốt một đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét