Trạng Quỳnh ăn trộm mèo


Trạng Quỳnh ăn trộm mèo

Ngày xưa, khi Trạng Quỳnh còn trẻ, có lần ông được mời vào phủ chúa dự yến tiệc. Trong phủ có một con mèo quý, lông trắng như tuyết, mắt xanh biếc như ngọc, được chúa coi như bảo vật. Con mèo này không chỉ đẹp mà còn rất khôn, biết nghe tiếng người, lại chỉ ăn toàn cao lương mỹ vị. Chúa quý nó như vàng, đặt cho nó cái tên là "Ngọc Miêu" và cho người canh giữ cẩn thận, ai mà làm tổn hại đến nó thì dù là quan hay dân cũng bị trừng trị nghiêm khắc.

Trạng Quỳnh để ý con mèo ấy từ lúc mới bước vào phủ. Vốn tính nghịch ngợm và hay bày trò, ông nảy ra ý định "thử tài" người trong phủ bằng cách... ăn trộm con mèo ấy!

Tối hôm đó, sau khi yến tiệc tàn, Trạng giả vờ say rượu, xin được ở lại ngủ trong phủ một đêm. Đến khuya, ông lén lút lần đến chỗ con mèo bị nhốt, rình rập chờ lúc lính canh lơ là, ông nhẹ nhàng ôm mèo bỏ vào bọc áo, rồi lẻn ra ngoài tường phủ bằng đường cống nước.

Sáng hôm sau, phủ chúa náo loạn vì "Ngọc Miêu" biến mất. Chúa nổi giận, cho người truy lùng khắp nơi. Nghe nói Trạng Quỳnh là người duy nhất ở lại trong phủ đêm qua, họ lập tức đến tìm ông hỏi tội.

Trạng Quỳnh bị điệu vào phủ, mặt vẫn tỉnh bơ như không. Quan giữ mèo tra hỏi:

– Đêm qua chỉ có một mình ông ở lại phủ, sáng nay thì mèo mất. Vậy ai ăn trộm mèo?

Trạng chắp tay, giả vờ ngạc nhiên:

– Tôi nào biết mèo mất. Nhưng nếu mèo mất trong phủ, thì phải hỏi kẻ giữ mèo, chứ đâu phải hỏi khách ngủ nhờ!

Quan lính liền phản bác:

– Nhưng ngài là người duy nhất ngoài lính gác!

Trạng vuốt râu, thong thả đáp:

– Thế các người canh giữ ban đêm mà để mèo mất thì là phạm lỗi lớn rồi. Tôi chỉ là khách, sao có thể động vào vật quý của phủ?

Chúa thấy Trạng đối đáp khôn khéo, liền chuyển sang hỏi:

– Nếu ngươi không ăn trộm mèo, thì sao đêm qua có người thấy ngươi đi quanh chuồng mèo?

Trạng nghiêm giọng:

– Thưa chúa, tôi chỉ đi tìm... chỗ giải rượu! Chỗ chuồng mèo mát mẻ, sạch sẽ nên tôi mới đến đó đứng một lát, nào hay mèo quý của chúa lại biến mất đúng lúc ấy!

Chúa bán tín bán nghi, không bắt được tận tay nên không thể làm gì Trạng. Nhưng trong lòng vẫn nghi, liền cho lính khám xét nhà Trạng.

Trạng đoán được ý đồ, liền nhanh tay đưa mèo cho một người bạn thân đem giấu ở chùa làng. Khi quan phủ tới khám, chẳng thấy mèo đâu, đành chịu thua. Trạng còn giả vờ tủi thân:

– Tôi là kẻ sĩ nghèo, được mời vào phủ là vinh hạnh lớn. Nay lại bị vu cho tội ăn trộm mèo, thật oan uổng biết bao!

Chúa nghe vậy càng bối rối, phải đứng ra xin lỗi và cho người đưa Trạng về tận nhà, còn ban cho ít tiền bạc "chuộc lỗi".

Vài ngày sau, Trạng mang mèo đến trả cho Chúa, rồi làm thơ châm biếm:

"Miêu quý chốn phủ sang
Ra chùa cũng kêu vang
Rượu say, tình chưa tỉnh
Ngọc Miêu hóa đồ hoang!"

Chuyện đến tai chúa, ai cũng bật cười, biết ngay chỉ có Trạng Quỳnh mới nghĩ ra trò tinh quái như vậy. Nhưng vì không làm gì được, lại còn nể tài, chúa chỉ đành cười trừ.


Ý nghĩa câu chuyện

Câu chuyện "Trạng Quỳnh ăn trộm mèo" thể hiện trí thông minh, khả năng ứng biến nhanh nhạy và tinh thần hài hước của Trạng Quỳnh – một nhân vật dân gian đại diện cho trí tuệ của nhân dân. Qua đó, tác phẩm cũng ngầm phê phán sự quan liêu, trọng hình thức của quan lại thời xưa, khi coi trọng một con mèo hơn cả người. Trạng Quỳnh không chỉ khiến người đọc bật cười mà còn khiến họ suy ngẫm về sự bất công trong xã hội và niềm tin vào trí tuệ của người dân thường có thể "lật ngược thế cờ".

Nhận xét

Tìm Danh Mục Liên Quan

Hiện thêm