Truyền Thuyết Nguyệt Lão và Sợi Tơ Hồng


TRUYỀN THUYẾT NGUYỆT LÃO VÀ SỢI TƠ HỒNG

Gặp gỡ vị thần se duyên

Vào thời nhà Đường bên Trung Hoa, có một chàng trai trẻ tên là Vệ Cốc (Wèiguò), con nhà quan lại, học hành lễ nghĩa đầy đủ nhưng mãi chưa cưới vợ. Dù gia đình đã nhiều lần sắp đặt hôn sự, Vệ Cốc vẫn chẳng ưng ý ai. Trong lòng chàng thường hoài nghi: Lẽ nào tình duyên là chuyện có thể ép buộc?

Một lần, Vệ Cốc đi ngang qua huyện Tống Thành và nghỉ lại một quán trọ nhỏ. Đêm hôm ấy, ánh trăng sáng ngời soi rọi khắp sân. Tò mò bước ra ngoài hóng gió, chàng bất chợt thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng người gầy gò nhưng thần thái uy nghi, đang ngồi dưới trăng đọc một cuốn sổ lớn. Kề bên ông là một cái túi vải đỏ lớn. Ông lão chăm chú đọc, miệng lẩm bẩm những cái tên lạ.

Vệ Cốc lấy làm hiếu kỳ, tiến lại gần hỏi:
— “Lão trượng là ai, đang làm gì giữa đêm khuya thế này?”
Ông lão cười hiền hậu, đáp:
— “Ta là Nguyệt Lão, người chuyên cai quản tình duyên của nhân gian. Trong tay ta là Sổ Tơ Hồng, ghi lại mọi mối nhân duyên của thế gian. Còn đây là cuộn tơ đỏ định mệnh – sợi tơ dùng để buộc những người có duyên làm vợ chồng. Một khi đã buộc, thì dù trời đất đổi dời, kiếp này hay kiếp sau, hai người cũng sẽ gặp lại nhau.”

Nghe vậy, Vệ Cốc bán tín bán nghi. Chàng bèn hỏi:
— “Vậy xin hỏi, vợ tương lai của ta là ai?”
Nguyệt Lão mở sổ, dò tìm rồi chỉ tay ra chợ, nơi có một bà lão đang dắt theo một bé gái ba tuổi:
— “Đó chính là người vợ sau này của cậu.”

Vệ Cốc giật mình, bật cười:
— “Một đứa bé ba tuổi? Ta đã đôi mươi, sao có thể lấy đứa trẻ đó? Lão trượng đùa chăng?”

Nguyệt Lão chỉ lặng lẽ mỉm cười, rồi biến mất trong làn sương mờ. Còn Vệ Cốc – bị chọc tức và không tin vào định mệnh – đã sai người hầu lén ném đá vào bé gái, khiến trán nàng bị thương chảy máu. Sau đó, chàng rời thị trấn, quên bẵng đi chuyện đêm ấy.


Duyên trời khó tránh

Nhiều năm sau, Vệ Cốc trở thành một viên quan trẻ tài năng. Một lần đến kinh thành nhận chức, chàng được giới thiệu một thiếu nữ tuyệt sắc, con gái một gia đình giàu có, hiền thục và đoan trang. Hai người nên duyên vợ chồng. Cuộc hôn nhân ấy vô cùng hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.

Một ngày kia, khi trò chuyện với vợ, Vệ Cốc tò mò hỏi:

— “Nàng thật hoàn hảo. Nhưng sao trán lại có một vết sẹo nhỏ vậy?”

Nàng mỉm cười buồn:

— “Thiếp không nhớ rõ, chỉ biết lúc ba tuổi từng bị một người lạ làm bị thương khi đi chợ cùng bà vú.”

Vệ Cốc sững sờ. Chàng hiểu ra tất cả. Người thiếu nữ này, chính là bé gái năm xưa, người mà Nguyệt Lão đã nói là duyên số của chàng. Dù chàng từng chống lại định mệnh, cố ý phá vỡ duyên trời, cuối cùng vẫn chẳng thể thoát khỏi sợi tơ hồng buộc từ ngày ấy.

Từ đó về sau, Vệ Cốc thay đổi hoàn toàn suy nghĩ. Chàng trở nên kính trọng tình duyên, sống tử tế, yêu thương vợ và luôn tin rằng "thiên định bất khả vi" – duyên do trời định, người chẳng thể đổi.


Sợi tơ hồng – sợi dây vô hình buộc chặt hai người xa lạ

Theo truyền thuyết phương Đông, Nguyệt Lão là vị thần đứng trên mặt trăng, mỗi đêm dùng sợi chỉ đỏ kết nối những con người có duyên phận lại với nhau. Khi ông buộc sợi tơ hồng ấy vào chân hai người, họ sẽ mãi mãi có liên hệ với nhau – dù có đi ngược hướng, dù có cách xa muôn dặm, dù không nhận ra nhau ngay lập tức, thì sợi tơ đó vẫn dẫn họ về bên nhau.

Sợi tơ ấy có thể kéo dài, rối ren, thậm chí thắt nút, nhưng không bao giờ đứt. Đó là biểu tượng cho sự gắn bó của tình yêu chân thành, vượt qua thử thách, thời gian và cả những sai lầm.


Ý nghĩa của truyền thuyết Nguyệt Lão

Truyền thuyết này không chỉ là một câu chuyện tình lãng mạn, mà còn chứa đựng triết lý sống sâu sắc:

  • Vợ chồng là duyên phận trời ban, không thể cưỡng cầu. Người đến đúng lúc là người được buộc tơ.

  • Duyên vợ chồng là duyên lớn, có thể là sự tiếp nối từ nhiều kiếp trước. Chữ “nợ” trong tình duyên không chỉ là yêu thương mà còn là trách nhiệm, là thử thách để trưởng thành cùng nhau.

  • Con người nên trân trọng người bên cạnh, bởi không biết đã phải đi bao nhiêu kiếp luân hồi mới gặp lại nhau.


Tin vào sợi chỉ đỏ, sống trọn chữ duyên

Ngày nay, người ta vẫn thường nhắc đến sợi chỉ đỏ định mệnh, như một cách để nhắc nhớ rằng: trên thế gian rộng lớn này, có một người được buộc tơ với bạn – chỉ cần đúng lúc đúng thời, bạn sẽ gặp người ấy.

Đừng nôn nóng, đừng so sánh tình yêu mình với người khác. Hãy kiên nhẫn, sống tử tế, yêu thương bản thân và sống đẹp – vì Nguyệt Lão luôn dõi theo, và khi đã đến lúc, ông sẽ dắt bạn về bên người tri kỷ.

“Sợi chỉ đỏ có thể mảnh mai,
Nhưng bền chặt hơn cả lời thề son sắt.
Dù bạn đi xa vạn dặm,
Người ấy vẫn đang đến gần, từng chút một.”

Truyền Thuyết 

Nhận xét

Tìm Danh Mục Liên Quan

Hiện thêm