Trăng Lặng Bến Vong Xuyên
Một khúc trăng xưa nơi nhân gian
Năm ấy, triều Tề trải qua một mùa đông khắc nghiệt. Tuyết phủ trắng rừng, nước hồ đóng băng, cánh chim cũng thôi bay. Ở nơi thâm sơn cùng cốc, có một chàng thư sinh họ Nguyệt, tên gọi Nguyệt Sinh. Chàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống cô độc trong căn lều tranh bên suối, lấy sách thánh hiền làm bạn, đàn sáo làm vui, ngày ngày lên núi hái thuốc cứu người dân nghèo vùng biên cương.
Một đêm rằm tháng Giêng, trăng sáng vằng vặc. Chàng đang ngồi bên gốc tùng gảy khúc đàn cổ thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng. Ngoái nhìn, chàng trông thấy một nữ nhân vận y phục trắng, dáng người mảnh mai như liễu, khuôn diện thanh tú mà phảng phất nét u buồn.
Nàng tự xưng là Mạnh Uyển, con gái của một ngự y triều trước, sau biến cố gia đình mà trốn vào rừng sâu, chuyên tâm học y. Từ ấy, Nguyệt Sinh và Mạnh Uyển kết bạn. Họ cùng nhau lên núi hái thuốc, đàm đạo thi thư, ngắm hoa rơi dưới ánh trăng mờ.
Mối tình của họ chớm nở như cánh đào đầu xuân – dịu dàng mà sâu sắc. Nguyệt Sinh từng nói:
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm thần để giữ cho thế gian vẹn duyên, còn nàng sẽ là người ở bến cuối tiễn đưa những u sầu.”
Mạnh Uyển chỉ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, tựa như linh cảm được đoạn nhân duyên này sẽ không thể trọn.
Biến cố và lời nguyện trăm năm
Năm ấy, binh biến xảy ra. Một đạo tặc quân kéo qua rừng sâu, đốt phá làng mạc. Nguyệt Sinh khi ấy đang xuống núi đưa thuốc cứu người. Khi trở lại, chàng chỉ thấy tro tàn và vết máu.
Giữa đống hoang tàn, Mạnh Uyển đã mất. Xác nàng nằm gục bên suối, tay còn nắm khư khư lọ thuốc cuối cùng. Nguyệt Sinh ôm nàng, gào khóc dưới ánh trăng suông suốt ba ngày ba đêm, tiếng khóc vọng đến tận trời cao.
Chàng đào huyệt bên gốc đào nơi hai người từng hẹn ước, đặt nàng nằm xuống trong tay áo trắng, rồi rút thanh trủy thủ đâm vào tim mình, máu nhuộm cánh hoa cuối mùa.
Trước khi lìa đời, chàng ngửa mặt lên trời mà nguyện:
“Nếu trời xanh còn thương xót, xin hãy để ta thành thần nối duyên, để mỗi mối tình trần thế đều có một kết thúc trọn vẹn. Còn nàng, xin hãy để nàng làm người tiễn bước nhân gian – để không ai còn phải mang nỗi đau nhớ thương về sau.”
Hóa thần – duyên phận nghịch chiều
Lời nguyện cảm động đến trời đất. Linh hồn của Nguyệt Sinh và Mạnh Uyển được đưa lên âm phủ. Tại đây, họ không được đầu thai mà được sắc phong thành thần:
-
Chàng trở thành Nguyệt Lão – vị thần kết nối những mối nhân duyên bằng sợi tơ hồng.
-
Nàng trở thành Mạnh Bà – trông coi Vong Xuyên trì, nơi mọi linh hồn trước khi luân hồi phải uống chén canh quên lãng.
Từ khi thành thần, Nguyệt Lão vẫn nhớ nàng, nhớ ánh mắt buồn hôm nào dưới trăng rừng, nhớ những bước chân nhẹ trên tuyết. Mỗi lần kết duyên cho một đôi uyên ương, chàng lại tự hỏi: “Nếu là ta và nàng, liệu có được kết duyên một lần nữa?”
Còn Mạnh Bà, nàng đã đánh mất ký ức về kiếp trước sau khi uống chén canh mình nấu để hiểu nỗi khổ nhân sinh. Mỗi ngày, nàng lặng lẽ khuấy nồi canh nơi bờ Vong Xuyên, ánh mắt vẫn buồn như thủa nào, nhưng trong lòng không còn ký ức về một người đàn ông tên Nguyệt Sinh.
Gặp lại – giây phút ngắn ngủi dưới ánh trăng âm phủ
Một đêm, Nguyệt Lão lén xuống âm giới. Chàng mang theo khúc đàn gỗ năm xưa, lặng lẽ gảy giữa bến Vong Xuyên. Mỗi nốt nhạc là một đoạn ký ức xưa, mỗi giai điệu là một câu thơ lỡ dở.
Mạnh Bà nghe khúc đàn, bất giác dừng tay, ánh mắt lạc đi đâu đó trong tiềm thức. Nguyệt Lão bước đến, nhẹ nhàng nói:
“Nàng còn nhớ suối Ngọc không? Nhớ ánh trăng nơi rừng đào? Nhớ lời thề năm xưa dưới gốc tùng?”
Mạnh Bà lặng lẽ lắc đầu, đôi mắt mờ sương:
“Ta đã quên tất cả... Nhưng sao mỗi khi nghe khúc đàn này, tim lại đau thắt?”
Nguyệt Lão không nói thêm, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào tóc nàng. Nàng không né tránh, cũng không gần hơn. Rồi chàng quay lưng bước đi, vạt áo dài theo gió như mộng.
Tình bất tử trong cõi vô thường
Từ đó, Nguyệt Lão không bao giờ xuống âm phủ nữa. Chàng tiếp tục nối duyên cho nhân gian, âm thầm chúc phúc cho những ai được ở bên người mình yêu. Còn Mạnh Bà, vẫn khuấy chén canh lãng quên, không biết rằng chính mình là nhân chứng cho một tình yêu không thể hồi sinh.
Có người kể rằng, vào đêm trăng tròn nhất, nếu một đôi tình nhân cùng nguyện ước bên cầu Nại Hà, họ có thể nghe thấy tiếng đàn văng vẳng trong gió. Đó là khúc “Nguyệt Tịch”, bản tình ca cuối cùng của Nguyệt Sinh – người yêu một người suốt vạn năm mà chưa từng được yêu lại.
Lời kết
Có những mối duyên, sinh không gặp, tử chẳng quên.
Có những người, đã lỡ một lần, là lỡ đến nghìn thu.
Dẫu Nguyệt Lão và Mạnh Bà không thể nên duyên, nhưng mối tình ấy lại trở thành minh chứng bất tử cho tình yêu vĩnh hằng – một tình yêu không cần hồi đáp, chỉ cần người kia bình yên trong vòng luân hồi bất tận.
Nhận xét
Đăng nhận xét