BÔNG HỒNG CÀI ÁO – BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG TRONG MÙA VU LAN BÁO HIẾU
Trong những ngày tháng Bảy âm lịch, khi cơn gió thu nhè nhẹ thổi qua từng nhành cây ngọn cỏ, khi lòng người bắt đầu lắng lại sau bao bộn bề của cuộc sống thường nhật, mùa Vu Lan lại đến – nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng chứa chan ý nghĩa. Giữa không gian tĩnh mịch của những buổi lễ chùa, hình ảnh những đóa bông hồng cài áo hiện lên như một biểu tượng thiêng liêng, nhắc nhở mỗi người con về hai tiếng "hiếu hạnh" – điều cốt lõi trong đạo làm người.
Bông hồng – Nhịp cầu nối giữa con và mẹ, giữa đời và đạo
Ý tưởng về bông hồng cài áo được khởi xướng bởi Thiền sư Thích Nhất Hạnh trong một bài viết xúc động mang tên Bông hồng cài áo, lần đầu tiên được công bố năm 1962 tại Nhật Bản. Từ đó đến nay, hình ảnh một đóa hoa nhỏ bé nhưng chứa đựng cả vũ trụ tình yêu thương đã trở thành nghi lễ đặc trưng trong ngày lễ Vu Lan tại nhiều chùa chiền trên đất nước Việt Nam.
Không chỉ đơn thuần là một nghi thức tượng trưng, bông hồng cài áo còn là một biểu tượng sống động, lặng thầm kể câu chuyện của mỗi người về mẹ, về cha, về mái ấm đã nuôi dưỡng ta nên người.
Màu hoa và những nỗi niềm sâu kín
-
Bông hồng đỏ là dành cho ai còn mẹ – là niềm hạnh phúc vô biên, là điều thiêng liêng để tựa vào mỗi khi mỏi mệt. Được cài bông hồng đỏ trên ngực áo cũng là một lời nhắc rằng: bạn vẫn còn nơi để về, vẫn còn bàn tay mẹ ấm áp dắt bạn qua những cơn giông cuộc đời.
-
Bông hồng trắng là dành cho ai đã mất mẹ – là nỗi xót xa khôn nguôi, là khoảng trống không gì lấp đầy được. Đóa hoa trắng ấy như một nén hương lòng, là lời tiễn đưa, là nỗi hoài niệm, là dòng lệ thầm lặng chảy suốt cả cuộc đời khi ta nhớ về người mẹ đã khuất.
Có những năm, người ta chọn cả bông hồng vàng để cài lên ngực cho những ai đã mất cả cha lẫn mẹ – màu của sự kính trọng, màu của tri ân, màu của một nỗi cô quạnh nhưng thấm đượm ân tình.
Vu Lan – Mùa của tỉnh thức và yêu thương
Lễ Vu Lan không chỉ là nghi lễ để tưởng nhớ tổ tiên hay cầu siêu cho những người đã khuất. Đó còn là dịp để tỉnh thức – để mỗi người con quay về nhìn lại chính mình, lắng nghe tiếng lòng, và quan trọng nhất là hiểu được rằng yêu thương cần được thể hiện khi còn có thể.
Trong dòng chảy vô thường của cuộc sống, cha mẹ chẳng thể ở bên ta mãi mãi. Có những người, khi cha mẹ mất đi rồi, mới nhận ra mình chưa từng một lần nói tiếng “con yêu mẹ”, chưa một lần nắm tay cha thật chặt, chưa từng ngồi xuống lặng yên nghe cha mẹ kể chuyện đời xưa.
Đó là lý do vì sao bông hồng cài áo không chỉ là hoa, mà là một lời nhắc nhở dịu dàng nhưng sắc bén: Hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể.
Cài bông hồng, cài vào tim mình sự biết ơn
Trong thời đại hiện nay, giữa những ồn ào và vội vã, đôi khi con người lãng quên những điều tưởng như đơn giản nhất – đó là một cái ôm, một cuộc gọi, một buổi cơm tối ấm áp bên cha mẹ. Vu Lan đến, việc cài một đóa hồng lên ngực áo cũng chính là cài vào tim mình một niềm tri ân, cài vào sâu thẳm tâm hồn mình một khoảng lặng để nghĩ về công ơn dưỡng dục, về những nếp nhăn đã hằn sâu trên trán mẹ, về bàn tay gầy guộc của cha vẫn ngày ngày lo toan cho gia đình.
Lời kết: Một đóa hoa – muôn vàn ý nghĩa
Dù bạn đang cài bông hồng đỏ hay trắng trong mùa Vu Lan này, hãy để đóa hoa ấy trở thành chiếc gương soi chiếu tâm hồn mình. Đừng đợi đến khi mất mát mới biết tiếc thương. Hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc với cha mẹ, hãy nói lời yêu thương, hãy biết lắng nghe, biết tha thứ, và hơn hết – biết trân trọng sự hiện diện của đấng sinh thành trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Một bông hồng nhỏ thôi, nhưng là biểu tượng của đại hiếu, của tình thương bao la không bờ bến. Một bông hồng nhỏ thôi, nhưng đủ làm lòng người lắng lại, để sống chậm hơn – và yêu thương nhiều hơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét