Nếu cả đời này không rực rỡ… thì sao?

Nếu cả đời này không rực rỡ… thì sao?

Có lẽ ai trong chúng ta, vào một thời điểm nào đó trong đời, đều từng ôm ấp một ước mơ rực rỡ. Ước mơ được toả sáng, được ghi nhớ, được công nhận bởi những thành tựu vang dội. Mình cũng đã từng nghĩ như thế. Từng mong rằng một đời người, dù ngắn ngủi hay dài lâu, cũng nên có ít nhất một lần chói lóa – một lần như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm, một lần được đứng nơi cao nhất, dưới ánh mắt ngưỡng vọng của người khác.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, cuộc sống dạy cho mình một điều giản dị mà sâu xa: không phải ai cũng có một khoảnh khắc huy hoàng để đời. Không phải ai cũng được gọi tên trên sân khấu, được lịch sử lưu dấu, hay để lại những "kỳ tích" khiến thiên hạ phải ngợi ca. Và thế là mình bắt đầu tự hỏi: Nếu cả đời này không rực rỡ thì sao?

Nếu chẳng ai biết đến mình, nếu chẳng để lại một “câu chuyện truyền cảm hứng” nào, nếu không có những bức ảnh lung linh hay những dấu ấn huy hoàng… thì liệu cuộc sống có còn đáng sống?

Câu trả lời là: Vẫn đáng sống. Và còn đáng sống hơn mình tưởng.

Bởi vì rực rỡ chưa bao giờ là thước đo duy nhất cho giá trị của một đời người.

Có biết bao người vẫn đang sống âm thầm, lặng lẽ cống hiến – không cần đến ánh đèn sân khấu, không cần hào quang – nhưng họ lại là những mảnh ghép không thể thiếu của thế giới này.
Là người mẹ tảo tần dậy từ tờ mờ sáng, nấu bữa cơm sớm cho con mang đến lớp.
Là bác lao công đi giữa đêm khuya, quét sạch rác để mỗi sớm mai phố phường lại tinh tươm.
Là thầy giáo ở ngôi trường nhỏ, ngày ngày gieo vào lòng học trò những hạt mầm tri thức – thứ sẽ lớn lên cùng chúng suốt cả đời.

Họ không nổi bật, không được tung hô, nhưng cuộc đời của họ vẫn đầy đặn, trọn vẹn và có ý nghĩa sâu sắc.

Không phải ai sinh ra cũng mang sứ mệnh trở thành “người truyền cảm hứng”, cũng không cần ai cũng phải đi đến đỉnh cao. Có những người chọn sống một cuộc đời lặng thầm nhưng giàu yêu thương. Họ chọn một mái nhà nhỏ, một bữa cơm đủ đầy, vài người thân thương bên cạnh. Họ không cần cả thế giới phải ghi nhớ, chỉ cần người mình thương mỉm cười mỗi khi nghĩ đến mình là đủ.

Mình nghĩ rằng, sống một đời không rực rỡ cũng chẳng sao.
Điều quan trọng hơn cả là: Mình đã sống ra sao?
Đã yêu thương thế nào?
Đã tử tế với ai?
Đã giữ trọn được bao nhiêu niềm tin?
Và liệu, đến khi nhìn lại, mình có thể nhẹ nhàng mỉm cười mà nói rằng: "Ừ, như vậy là đủ rồi."

Thế nên, nếu cả đời này không rực rỡ…
Mình chỉ mong đừng bỏ phí những điều nhỏ bé mà quý giá.
Đừng sống hờ hững với những yêu thương xung quanh.
Đừng để từng ngày trôi qua mà chẳng để lại chút rung động trong tim.

Một đời không lấp lánh, nhưng cũng không hối tiếc.
Không huy hoàng, nhưng chan chứa tình người.
Không được ghi tên vào sử sách, nhưng được khắc ghi trong lòng một ai đó – thế là đủ.


Và nếu một ngày nào đó, khi mái tóc đã ngả màu thời gian, khi mình ngồi lặng yên nơi hiên nhà ngắm ánh hoàng hôn buông trên thế gian cũ kỹ này… mình chẳng cần tràng pháo tay, chẳng cần huân chương hay những lời ca tụng.

Mình chỉ mong được nhớ rằng: đã từng sống hết lòng.
Đã từng yêu sâu sắc.
Đã từng khóc thật nhiều, cười thật lớn, ngã quỵ rồi lại kiên cường đứng dậy bằng chính đôi chân mình.

Chỉ mong rằng trái tim mình chưa từng trở nên chai sạn.
Rằng nó vẫn còn biết thổn thức khi nghe một bản nhạc buồn,
Vẫn ấm lên khi ngắm một chiều nắng đẹp,
Vẫn biết ơn cuộc sống này, dù chẳng phải lúc nào cũng dịu dàng với mình.

Bởi vì cuối cùng, rực rỡ là một lựa chọn – không phải một nghĩa vụ.
Nhưng bình yên, tử tế và chân thành – lại là những giá trị căn bản để làm nên một cuộc đời có nghĩa.

Thế nên… nếu cả đời này không rực rỡ cũng không sao.
Miễn là mình đã thật sự sống,
Miễn là từng khoảnh khắc đã có sự hiện diện của tình yêu thương.

Vì có thể, một đời âm thầm nhưng chân thật –
Lại chính là điều đẹp đẽ nhất mà mình có thể để lại cho thế gian này.

BS. Thiên Di

Nhận xét

Tìm Danh Mục Liên Quan

Hiện thêm