
MỘT LẦN ĐẾN NHÂN GIAN – HÃY SỐNG CHO ĐÁNG MỘT KIẾP NGƯỜI - SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI RỰC RỠ!
Một lần được làm người – là một lần được bước vào cõi nhân gian với đầy đủ niềm vui và nước mắt, hy vọng và tổn thương, ánh sáng và cả những ngày tối trời. Đó là một món quà vừa quý giá vừa mong manh. Là đặc ân, chứ không phải điều hiển nhiên. Và vì vậy, ta không thể chỉ lặng lẽ đi qua đời như một chiếc bóng, không tiếng nói, không dấn thân, không để lại điều gì cho thế gian này – ngoài những bước chân mỏi mệt.
Hãy sống, không chỉ để tồn tại.
Hãy sống, như thể mỗi ngày là một món quà chưa từng được mở ra trước đó.
Hãy sống, để mỗi khi đêm về, ta có thể tự ôm lấy chính mình mà mỉm cười – vì ta biết rằng hôm nay, mình đã không để cuộc sống trôi đi vô nghĩa.
Cuộc đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng. Sẽ có những ngày lòng như cỏ khô, gió thổi qua cũng đủ khiến ta xào xạc. Sẽ có những lần vấp ngã đau đến mức tưởng chừng chẳng thể đứng dậy. Nhưng ngay cả khi cuộc sống là một chuỗi những ngày giông bão, thì bản thân ta vẫn còn đang cố gắng, vẫn còn đang bước tiếp – ấy đã là một dạng rực rỡ rất đỗi kiêu hãnh rồi.
Rực rỡ, không phải là phô trương, không phải là làm cho cả thế gian phải dõi theo ta.
Rực rỡ là khi ta biết chọn sự tử tế giữa những điều nhỏ nhoi, chọn yêu thương thay vì oán giận, chọn tha thứ thay vì mang gánh nặng trong tim. Là khi giữa những chông chênh, ta vẫn giữ được ánh sáng của lòng mình. Là khi bị vùi lấp trong thử thách, ta vẫn chọn nở như một đóa hoa – dù có mọc lên từ đá sỏi khô cằn.
Cuộc sống chẳng bao giờ trải sẵn hoa hồng, nhưng đừng để những gai nhọn làm ta quên mất: ta đã từng ước mơ, đã từng khao khát một cuộc đời xứng đáng với trái tim này. Đừng sống để làm hài lòng ánh nhìn của thiên hạ – hãy sống sao cho đến cuối cùng, chính ta cũng phải thốt lên rằng: “Mình đã sống trọn vẹn, dù chưa từng là người hoàn hảo.”
Một lần đến nhân gian – hãy cứ yêu đi, cứ làm điều mình tin, cứ vấp ngã rồi đứng lên.
Người ta không đến thế gian này để sống cuộc đời nhạt nhòa.
Người ta sinh ra là để sống như một vì sao, một ngọn lửa, một cánh chim giữa gió ngược.
Người ta có thể khổ, nhưng vẫn chọn nở nụ cười.
Người ta có thể cô đơn, nhưng vẫn rộng lượng với cuộc đời.
Người ta có thể mỏi mệt, nhưng chưa từng đánh mất bản sắc riêng trong ánh nhìn của chính mình.
Rồi một ngày kia, khi thân xác này hòa vào cát bụi, khi hơi thở cuối cùng rời khỏi lồng ngực, tất cả danh vọng, tiền tài, những lời khen – đều không còn nghĩa lý. Cái còn lại duy nhất là: ta đã sống ra sao, đã yêu chân thành đến mức nào, đã cháy hết mình vì lý tưởng nào, và có can đảm sống đúng với trái tim mình không?
Đừng đợi đến lúc tóc bạc, chân chậm mới tiếc nuối những điều chưa từng dám làm.
Đừng sống dè dặt đến mức khi nhìn lại, chẳng có điều gì để kể lại bằng ánh mắt long lanh.
Một lần làm người – xin hãy sống như thể mình chưa từng biết sợ hãi, chưa từng nghi ngờ giá trị của chính mình.
Dù có đi qua bao bão giông, cũng hãy sống như một đoá hướng dương, luôn quay về phía mặt trời.
Dù có bị dập vùi, cũng hãy sống như một ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ nhưng chưa bao giờ tắt.
Bởi vì…
Đời người như ánh sao băng,
Loé sáng rồi vụt tắt giữa trời xa.
Một lần sống, xin sống thật thà,
Rực rỡ như lửa – chẳng cần ai vỗ tay.
Mai sau bóng khuất hình hài,
Tim từng cháy đỏ – chẳng hoài một kiếp…
Nếu đã một lần đặt chân lên cõi đời này – đừng sống để tồn tại, hãy sống cho đáng một kiếp người.
Cho dù không ai ghi nhận, không ai tán thưởng, chỉ cần ta biết mình đã sống như một ngọn lửa không bao giờ nguội lạnh – vậy là đủ.
BS.Thiên Di
Nhận xét
Đăng nhận xét