Truyền thuyết về mối tình giữa Nguyệt Lão và Mạnh Bà


Truyền thuyết về mối tình giữa Nguyệt Lão và Mạnh Bà

Khởi đầu từ hai con người trần thế

Từ xa xưa, khi đất trời còn chưa phân định rạch ròi, có một chàng thư sinh nghèo tên Nguyệt Sinh sống nơi núi non cô tịch. Chàng có một trái tim thuần khiết, yêu văn chương và tin tưởng sâu sắc vào duyên phận. Một hôm, khi đang dạo bước bên bờ suối, chàng tình cờ gặp một cô gái kỳ lạ. Nàng có đôi mắt buồn như chất chứa trăm kiếp nhân sinh, tên gọi Mạnh Uyển. Nàng mồ côi cha mẹ, sống ẩn dật trong rừng sâu, lặng lẽ làm thuốc cứu người.

Hai người đồng điệu tâm hồn, cảm mến nhau từ ánh nhìn đầu tiên. Họ thường hẹn nhau dưới trăng để trò chuyện, ngâm thơ và mộng mơ về một cuộc sống bình dị bên nhau. Nhưng số mệnh luôn nghiệt ngã với những đôi lứa yêu nhau chân thành.

Một ngày nọ, loạn lạc ập đến. Quân binh đi qua làng, tàn phá xóm nhỏ nơi Mạnh Uyển trú ngụ. Trong cơn hỗn loạn, nàng bị thương nặng và qua đời, để lại Nguyệt Sinh ôm xác nàng dưới trăng mà khóc suốt ba ngày ba đêm. Vì quá đau lòng, chàng tự vẫn theo nàng bên vách núi, nguyện rằng: "Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm thần để nối duyên trăm mối cho người trần, còn nàng sẽ là người giữ cho họ quên đi đau khổ kiếp trước mà thanh thản bước sang luân hồi mới."

Hóa thần: Một người kết duyên, một người xóa nhớ

Trời xanh cảm động trước lời thề sinh tử ấy. Linh hồn hai người được đưa lên âm giới. Nguyệt Sinh được phong làm Nguyệt Lão, vị thần kết duyên cho tất cả nhân gian bằng sợi tơ hồng linh thiêng, nối những trái tim xứng đôi vừa lứa, dù họ cách nhau cả biển rộng hay thời gian trăm năm.

Mạnh Uyển được phong làm Mạnh Bà, người trông coi Vong Xuyên trì – dòng sông luân hồi. Trước khi một linh hồn chuyển kiếp, họ phải uống chén canh của nàng – canh Mạnh Bà, để quên đi mọi đau thương, yêu hận, nhớ thương của kiếp trước. Từ đó, họ bước vào cuộc sống mới mà không vướng bận tâm tình cũ.

Thế nhưng, bi kịch bắt đầu từ đây…

Dù đã thành thần, nhưng Nguyệt Lão vẫn còn nhớ nàng Mạnh Bà. Ngài ngày đêm lặng lẽ đứng bên vầng trăng nơi thiên đình, lặng nhìn xuống Vong Xuyên. Mỗi khi nàng hiện ra nơi bến đò, khuấy từng chén canh quên lãng, tim ngài như thắt lại. Còn Mạnh Bà – sau khi hóa thần – đã đánh mất ký ức kiếp trước vì chính nàng cũng từng uống thử canh mình nấu để hiểu nỗi khổ người đời. Vì thế, nàng đã quên mất tình yêu với Nguyệt Lão.

Cuộc gặp lại ngắn ngủi nơi bờ Vong Xuyên

Một lần, Nguyệt Lão không kìm lòng được, xuống âm giới để gặp lại nàng. Dưới ánh trăng Vong Xuyên, hai người gặp nhau. Ngài nắm tay nàng, kể lại tất cả: về núi rừng, về ánh trăng xưa, về những câu thơ dưới tán đào rơi…

Nhưng Mạnh Bà chỉ nhìn ngài mỉm cười buồn: “Thần không còn nhớ nữa… Nếu đó là mối tình sâu đậm, xin hãy giữ riêng trong tim người.” Rồi nàng quay đi, tiếp tục công việc của mình – đưa canh cho những linh hồn lầm lũi bước qua cầu Nại Hà.

Nguyệt Lão chỉ còn biết lặng lẽ buộc sợi tơ hồng của mình vào những đôi tình nhân khác, thầm nguyện rằng: "Dù bản thân không giữ được người mình yêu, thì ta nguyện trọn đời giúp người khác được nên duyên."

Bi kịch bất tử trong cõi bất tử

Từ đó, Nguyệt Lão mãi là thần kết duyên, nhưng không có ai nối lại được duyên phận của chính ngài. Còn Mạnh Bà – mỗi ngày lại giúp hàng vạn linh hồn quên đi tình xưa nghĩa cũ, nhưng chính nàng không nhớ nổi một đoạn tình yêu đã từng là tất cả.

Truyền thuyết kể rằng, vào những đêm rằm khi trăng tròn nhất, nếu đôi lứa yêu nhau chân thành cùng nguyện ước dưới ánh trăng, họ có thể nghe thấy tiếng đàn mộc mạc vang lên từ thiên giới – bản nhạc ngày xưa Nguyệt Sinh từng đánh cho Mạnh Uyển.


Ý nghĩa truyền thuyết

Mối tình giữa Nguyệt Lão và Mạnh Bà là một biểu tượng bi tráng trong văn hóa Á Đông – nơi tình yêu không chỉ là khát vọng lứa đôi, mà còn là sự hy sinh, buông bỏ và vị tha. Một người kết nối tình duyên cho trần thế, một người giúp con người quên đi đau khổ cũ để tái sinh. Họ mãi mãi song hành nhưng chẳng bao giờ được ở bên nhau.

Câu chuyện không chỉ nhắc nhở ta về sức mạnh của tình yêu, mà còn gợi lên suy ngẫm: đôi khi, tình yêu lớn nhất là tình yêu không cần hồi đáp – chỉ cần người kia bình an, còn ta thì âm thầm ở lại, mãi nhớ…

Nhận xét

Tìm Danh Mục Liên Quan

Hiện thêm